Võng Du Chi Ưng Trảo Vương

Chương 21: Nam Cung Thiếu Kỳ cầu tài như khát nước




Huyện Hoàng Phong có Thiết Quyền môn uy chấn trong vòng trăm dặm, có thể coi như là nơi uy hiếp nhất ngoài quan phủ.

Thiết Quyền môn chủ tu là Thiết Tuyến Quyền.

Phần lớn người tu luyện đều đeo hơn hai mươi quyến dây sắt trên hai tay, mỗi chiếc dây sắt to bằng ngón út của trẻ con. Lúc tu luyện cũng dùng, lúc đối địch cũng sử dụng.

Mấy năm gần đây có vẻ Thiết Quyền môn phát triển rất mạnh mẽ. Đơn giản là do thiếu môn chủ Thiết Quyền môn Nam Cung Thiếu Kỳ tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, bắt đầu tham gia vào sự phát triển của Thiết Quyền môn.

Quyền pháp của Nam Cung Thiếu Kỳ tại Thiết Quyền môn xứng đáng là đệ nhất trong các đệ tử trẻ tuổi cho nên láy tưởng của hắn tương đối cao, nguyện vọng lớn nhất của hắn là đem tam lưu môn phái Thiết Quyền môn phát dương quang đại, danh chấn giang hồ.

Vì vậy trong vài năm gần đây hắn suy nghĩ rất nhiều ý tưởng mời kỳ quái.

Ví dụ như: Dùng chức vị trưởng lão cùng năm mươi lượng bạc mỗi tháng mời một đệ tử tục gia đã già của Thiếu Lâm. Khi còn tuổi trẻ, võ công của đệ tử tục gia này cũng không kém, danh hào Chung Ly thủ ở trên giang hồ cũng có khá nhiều người biết tới.

Nhưng hơn mười năm trước bởi vì gặp phải cao thủ của Tinh Tú phái nên bị Hóa Công Đại Pháp của Tinh Tú phái hóa đi công lực toàn thân.

Có thể nói hiện nay Chung Ly Thủ đã thật sự hết thời, không chỉ có tuổi tác mà võ công cũng đã hết thời rồi. Mời hắn đến Thiết Quyền môn căn bản là không có tác dụng gì.

Nhưng Nam Cung Thiếu Kỳ lại dùng giá cao địa vị cao mời hắn, chỉ có một lý do – Bỏ ra ngàn vàng mua tiếng thơm.

Theo truyền thuyết, sau thời viễn cổ có người nghĩ muốn mua thiên lý mã (*). Nhưng mà thủy chung đều không mua được, có một ngày hắn đột nhiên nghĩ tới một chủ ý là dùng một số tiền lớn mua một hài cốt của thiên lý mã. Thông qua cử động này làm cho người ta biết hắn yêu thích thiên lý mã sâu đậm, cuối cùng cũng có một người mộ danh mang thiên lý mã tới bán cho hắn.

Mấy năm trước, Nam Cung Thiếu Kỳ dùng một số tiền lớn và địa vị cao thuê Chung Ly Thủ đã bị phế toàn bộ võ công, chính là muốn thông qua cử động lần này để đạt được cái gọi là ngàn vàng mua tiếng thơm đó.

Trên thực tế hành động của hắn quả thật có hiệu quả. Mấy năm gần đây cũng có vài người trong giang hồ võ công không sai đến đầu phục Thiết Quyền môn bọn họ.

Nhưng cao thủ đã ngoài nhất lưu đều thủy chung không gặp một người.

Vì thế, khát vọng mời chào được cao thủ nhất lưu mà Nam Cung Thiếu Kỳ đã từng phát ngôn bừa bãi, nếu như ai có thể giúp hắn mời chào được cao thủ chân chính thì nhất định sẽ hậu tạ.

Thậm chí nếu nói cho hắn biết nơi có cao thủ chân chính, một khi tin tức đó là chính xác thì hắn cũng sẽ hậu tạ.

…….

Trên núi Dã Ngưu, Triệu Hữu Nhân vò đầu bứt tai nghĩ ngợi mấy phút sau, đột nhiên hắn nghĩ tới Nam Cung Thiếu Kỳ của Thiết Quyền môn, nghĩ tới khát khao của Nam Cung Thiếu Kỳ đối với cao thủ nhất lưu.

“Nếu có thể đem tin tức này bán cho Nam Cung Thiếu Kỳ… Hắc hắc… Ta sẽ phát tài rồi…”

Ý nghĩ này vừa hiện lên, chủ ý này làm Triệu Hữu Nhân nở một nụ cười hèn mọn bỉ ổi. Sau đó hắn nhanh chóng xuông núi đi về phía thị trấn.

Thôn cư của Triệu gia bọn họ cách thị trấn Hoàng Phong khoảng hơn mười dặm, nếu không nhanh chạy đi, chậm thì chỉ sợ đêm nay sẽ không thể gặp được Nam Cung Thiếu Kỳ nữa.

Ai biết ngày mai đại cao thủ này có thể hay không còn ở dưới thác nước này luyện công chứ?



Khi Triệu Hữu Nhân toàn thân nhễ nhại mồ hôi, đầu lưỡi duỗi ra thở từng ngụm thì rốt cuộc hắn cũng chạy tới thị trấn Hoàng Phong.

Lúc này đã trôi qua khoảng nửa giờ, sắc trời mới tối mịt không lâu.

Là một huyện nhỏ nên huyện Hoàng Phong không có tường thành, cho nên mặc dù buổi tối nhưng Triệu Hữu Nhân rất dễ dàng vào thành.

Sau hơn 10 phút thì Triệu Hữu Nhân cũng đi tới cửa của Thiết Quyền môn.

Thiết Quyền môn là môn phái uy danh nhất trong trăm dặm gần đây, bản doanh của môn phái trông rất khí phái, trước đây Triệu Hữu Nhân tới nơi này đều từ rất xa cúi đầu theo ven đường đi nhanh qua, ngẫu nhiên cũng chỉ dám lặng lẽ liếc vào bậc thang cao cao cùng cửa chính xanh vàng rực rỡ, còn có hai tượng sư tử bằng đá có khí thế phi phàm trước cửa.

Nhưng đêm nay không giống như vậy. Triệu Hữu Nhân cố lấy dũng khí, nắm chặt hai tay đầy mồ hôi, cắn chặt răng, trên mặt chồng chất nụ cười khiêm tốn cẩn thận đi về phía hai thanh niên thủ vệ.

“Ngươi là ai? Đứng lại đó cho ta!”

Mặt mũi Triệu Hữu Nhân tràn đầy tươi cười vừa mới đến gần cách cửa lớn ba bốn mét thì thanh niên thủ vệ bên trái đột nhiên rút ra nửa thanh yêu đao, mặt mũi tràn đầy sát khí nhìn về Triệu hữu Nhân làm hắn sợ tới mức tiểu đệ đệ trong đũng quần co rút lại, hai chân như nhũn ra thiếu chút nữa đái dầm.

“Đại, đại huynh đệ, ta, ta không có ác ý…”

“Xuy…”

Thanh niên rút đao nhịn không được cười lạnh một tiếng, lườm một cái xem thường trong lòng tự nhủ: Với bộ dạng bỉ ổi của ngươi lại không ác ý được sao?

“Keng!”

Rút nửa thanh yêu đao ra khỏi vỏ, thanh niên lạnh lùng quát hỏi: “Biết đây là địa phương nào không? Không có việc gì thì nhanh chóng biến đi xa cho lão tử! Nếu không mời ngươi ăn đao này.”

“Đại, đại huynh đệ, ta, ta muốn thấy thiếu, thiếu môn chủ của các ngươi…”

Tuy Triệu Hữu Nhân đã rất sợ hãi nhưng vì phần thưởng sẽ có được nên hắn cố gắng bình tĩnh không xoay người bỏ chạy, gắng gượng nói ra.

“Cái gì?”

Nghe tên đầu trâu mặt ngựa này yêu cầu được gặp thiếu môn chủ, không chỉ có thanh niên vừa rút đao ngoài ý muốn mà ngay cả thanh niên thủ vệ còn lại cũng nhịn không được một lần nữa cao thấp đánh giá lại Triệu Hữu Nhân đang đứng ở dưới bậc thang.

“Ngươi muốn gặp thiếu môn chủ ư? Ngươi có việc gì không?”

Sắc mặt thanh niên vừa rút đao hòa hoãn một chút, hắn thủ vệ đã lâu ngày, thấy rất nhiều người nên tự nhiên biết rõ người dám cầu kiến thiếu môn chủ, bên ngoài càng hèn mọn bỉ ổi thì có khả năng sự tình càng trọng yếu, nếu không người như vậy sao dám cầu kiến thiếu môn chủ chứ?

Tuy thiếu môn chủ cầu tài như khát nước nhưng đối với phế vật thì cũng sẽ không nể mặt.

Ta, ta phát hiện một đại, đại cao thủ…”

Dưới ánh mắt nhìn sáng quắc của hai thanh niên thủ vệ, Triệu Hữu Nhân cẩn thận nói ra việc hắn biết.

Đúng vậy, tin tức này đủ để làm hai thanh niên thủ vệ kia coi trọng không dám vô lễ với hắn.

“Chuyện đó có thật không?”

“Đương, đương nhiên là thật.”

“Hừ, ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất ngươi nên nói sự thật, nếu không sẽ bị thiếu môn chủ cắt đứt chân tay rồi ném ra ngoài, lúc đó đừng bảo ta không nhắc nhở ngươi.

“Dạ dạ vâng… Đại, đại huynh đệ, những câu ta nói đều là thật, tuyệt đối không dối trá một chút nào…”

Thanh niên thủ vệ ở bên trái cửa chính đứng ở trên bậc thang từ trên cao nhìn Triệu Hữu Nhân phía dưới, lạnh lùng nói: “Chờ đấy.” Sau đó hắn liền xoay người đẩy cửa đi vào bẩm báo tin tức này.



Khoảng mười phút sau, thanh niên kia nhanh chóng trở lại.

Hắn đẩy ra nửa cánh cửa chính sau đó đứng một bên làm một tư thế mời, mặt lạnh nói: “Thiếu môn chủ mời ngươi đi vào! Mau vào đi! Thiếu môn chủ đang chờ.”

Tuy Nam Cung Thiếu Kỳ nói mời nhưng bộ dạng hèn mọn bỉ ổi của Triệu Hữu Nhân thật sự làm cho thanh niên thủ vệ không hể khách khí được, chứng kiến bộ dạng này liền không nhịn được muốn trách mắng hai câu.

Mà Triệu Hữu Nhân đối với việc này cũng không có dám có ý gì, chỉ biết rụt rè liên mồm nói: “Dạ dạ vâng…”

Sau đó trái tim nhảy nhảnh, cẩn cẩn dực dực đi vào trong cửa chính Thiết Quyền môn.

Sau khi xuyên qua một đoạn đường dài, hai hành lang gấp khúc thì trong một gian nhà chính Triệu Hữu Nhân gặp được thiếu môn chủ Thiết Quyền môn Nam Cung Thiếu Kỳ trong truyền thuyết.

Một thiếu niên trẻ có đôi mắt quay tròn xem bộ dáng tối đa chỉ khoảng mười năm mười sáu tuổi.

Một thiếu niên có bộ dáng ngây thơ hiếu động hoạt bát trời sinh.

Vừa thấy được Triệu Hữu Nhân, thiếu niên này đã mở to hai mắt hỏi: “Này! Ngươi thật sự biết rõ nơi đó có một đại cao thủ chứ? Ở nơi nào? Ở nơi nào?"




----------oOo---------- ngantruyen.com